Cơn ghen của... mẹ chồng
Thứ ba, 03/01/2012 08:34 GMT+7

Nhìn mặt đứa con dâu dám dụ dỗ rồi cướp mất con trai lẫn tình yêu của nó dành cho bà, bà lại nổi đóa.

Bà cầm cái quạt đứng lên đi ra chỗ con trai đang và nhoay nhoáy gắp thức ăn cho vào bát của vợ rồi động viên: “Em ăn đi, ăn nhiều vào… Cái này ngon này…”, bà thấy ấm ức vì gần ba mươi năm nuôi dạy con trai, bà chỉ chăm chăm gắp thức ăn cho nó, hầu hạ, chăm sóc nó để rồi nó chưa một lần gắp vào bát của mẹ một chút thức ăn ấy vậy mà giờ đây nó lại đi phục dịch “con yêu tinh ấy”.

Bà Lam đi chợ về, liếc ánh mắt lạnh lùng sang nhìn cô con dâu mới vừa chân ướt chân ráo về nhà chồng được vài ba hôm. Bà lầm bầm: “Không biết ả chết giẫm kia cho con bà ăn bùa mê thuốc lú gì mà nó nhất định cãi mẹ, cưới bằng được. Nhìn cái dáng lểnh khểnh thế kia thì nên cơm cháo gì cơ chứ…”. Ngúng nguẩy bỏ mặc lời chào hỏi của con dâu, bà Lam nghênh nghênh khuôn mặt đi thẳng vào nhà. Đặt cái giỏ thức ăn nặng trịch xuống nền nhà, bà thở dài ngao ngán. Bà tiếc rẻ đứa con gái bà đã cố công vun vào cho cậu con trai mình mà nó nhất định: “Con không lấy ai ngoài cô ấy, mẹ mà cứ thế này, con sẽ ở vậy cho xong…”. Năn nỉ lên xuống, dọa nạt ầm ỏm, cuối cùng bà cũng phải lẽo đẽo theo anh con trai quý tử của mình sang nhà người ta xin cưới.

Hôm ăn hỏi, mặt bà dài đuỗm ra. Thấy mẹ còn căng thẳng lắm, Tiến phải làm điệu nhõng nhẽo như một đứa trẻ nịnh mẹ thì bà mới chịu thình thịch dậm chân bước lên xe để qua nhà gái. Đến nhà gái rồi, bà làm điệu bộ trịch thượng, không thèm chào hỏi thông gia nửa lời, phó mặc cho ông trưởng đại diện họ nhà trai bàn bạc, thống nhất… Xong xuôi, bà đứng lên dùng tay phất tà sau của chiếc áo dài rồi lại lên ô tô về thằng nhà. Suốt mấy ngày diễn ra tiệc cưới của con, mặt bà buồn so như người đi đưa đám tang. Ai đến trước mặt chúc mừng bà cũng thở dài chẹp miệng: “Ôi trời tôi còn chả biết phúc hay là họa nữa đây…”. Họ hàng khuyên can rằng “trời không chịu đất, giờ đất đã phải chịu trời” rồi thì bà nên mở lòng cho mọi chuyện đơn giản đi nhưng bà cười nhếch mép, một mực: “Mọi chuyện đâu dễ êm xuôi như thế”.

Bốn ngày sau ngày cưới, Hiền – con dâu bà Lam nhẹ nhàng, chịu khó thức khuya, dậy sớm. Cô ra sức để làm hài lòng mẹ chồng vì dù sao cô cũng nghĩ bà đã khốn khổ chịu sống cuộc sống góa bụa để nuôi chồng cô nên người thì giờ, mang được cô con dâu về nhà thì cũng phải để bà được hưởng thụ sự yên ổn, thoải mái. Nhưng rồi những việc Hiền làm càng như thêm “gai mắt” bà. Bà bĩu môi: “Không phải múa rìu qua mắt thợ. Ý đồ của cô thế nào tôi biết hết! Cô cứ sống đúng là con người cô đi, để mặc tôi. Cô khéo dụ được cả thằng con tôi nhưng đâu dụ nổi được tôi. Gừng già, nên cay lắm!...”.

Từ ngày có con dâu, bà Lam ăn theo chế độ “một nhà hai nồi”: “Cơm vợ chồng mày thì vợ chồng mày ăn, cơm mẹ, mẹ tự nấu mẹ ăn không lại khốn khổ cô con dâu cành vàng lá ngọc”, bà Lam bóng gió. Lúc vợ chồng Tiến chưa về, bà độc chiếm cái bếp và lo cơm nước cho thân mình, ăn uống xong xuôi, bà ngồi chéo queo trên ghế, miệng ngậm tăm soi xét. Bà thấy ngứa mắt lắm với hành động âu yếm quá đà của Hiền dành cho Tiến, bà bực mình: “Nó cứ coi như mình không hề tồn tại, không coi ai ra gì…”.

Bà cầm cái quạt đứng lên đi ra chỗ con trai đang và nhoay nhoáy gắp thức ăn cho vào bát của vợ rồi động viên: “Em ăn đi, ăn nhiều vào… Cái này ngon này…”, bà thấy ấm ức vì gần ba mươi năm nuôi dạy con trai, bà chỉ chăm chăm gắp thức ăn cho nó, hầu hạ, chăm sóc nó để rồi nó chưa một lần gắp vào bát của mẹ một chút thức ăn ấy vậy mà giờ đây nó lại đi phục dịch “con yêu tinh ấy”. Bà đứng bên cạnh con dâu ngó nghiêng: “Tốt phước nhỉ, được chồng hầu từng li từng tí…”. Nghe giọng điệu của mẹ chồng, Hiền biết ngay bà lại nổi cơn “ghen”, so bì với con dâu. Hiên buông đũa, kéo ghế mời bà ngồi xuống. Bà Lam lách qua người Hiền, kéo cái ghế rồi ngồi chen ngang vào giữa hai vợ chồng, bà chống cằm ngồi nhìn con trai ăn mặc cho Hiên rón rén nhón từng đũa cơm không mà nuốt vội.

Từ ngày có con dâu, tối đến, Tiến chỉ qua loa ngồi với mẹ chừng năm, ba phút rồi tìm cách lẩn vào phòng với vợ, thế là cả buổi tối, bà Lam loẹt xoẹt đi đi lại lại trước cửa phòng hai vợ chồng, hết làm rơi cái này lại đánh vỡ cái kia. Bà cứ ì ọp như vậy cho đến khi cả cậu con trai, lẫn cô con dâu mặt méo xẹo lóp ngóp bước ra, Tiến rời được vợ, ra ngồi cùng bà ngoài phòng khách thì bà mới chịu để cho Hiền tạm yên thân. Còn Tiến thì khốn khổ ngồi ngáp ngắn ngáp dài chống mắt xem phim Hàn Quốc rồi thi thoảng thấy bà thút thít lại vội “ồ, à, á…” để tán đồng với mẹ rồi thi thoảng lén liếc về phía cửa phòng hai vợ chồng mà ngao ngán, cảm cảnh cho vợ trước khi thoải dần ra ghế ngủ thẳng cẳng...

Nhiều khi thấy con trai cũng tồi tội nhưng nhìn mặt đứa con dâu dám dụ dỗ rồi cướp mất con trai lẫn tình yêu của nó dành cho bà, bà lại nổi đóa: "Mặc xác nó".

Nguồn PL&XH